Rồi J sẽ về lại nhà cũ. J đi quá lâu rồi. Nhà hoang vắng
theo bụi mù . Ngày J đi, đang còn mùa xuân, nay xuân tàn hạ tận. J về lại chỗ
cũ, nghe mưa thu, gió lật sau hè nhà. J về, rồi cũng một mình như ngày J đi.
Những ngày J về lại, đêm dài ơi là dài. J gọi đêm vắng, mày
trắng hay đen, đêm không trả lời. Không một cái bóng nào hiện hình trên tường
trắng. J hỏi bức tường, người đi đâu hết rồi, bức tường câm lặng nhìn J. Mưa
vẫn rì rào ngoài hiên, J ngồi nhìn tiếng mưa, sao không có tiếng ai cười? J hỏi,
nhưng mưa vẫn cứ mải miết rơi. J hỏi nhiều nơi, nhiều thứ. Nhưng chừng như cả
thế giới quay lưng lại với J, như khi mà một người quay lưng với J.
Ở một kiếp nào đó, J thấy mình là cây tuyết tùng cô đơn
trên đồi hoang, nơi nhưng cơn mưa không động đến, những cơn gió không thổi đến.
Gió ơi, J gọi không nguôi trong những đêm đen, nhưng gió không trả lời. Cầm
chắc sự đơn độc trên hai tay, J gọi trên một ngọn đồi , J gọi trên những ngọn
đồi, những ngọn đồi không có gió.
J trở về, với mảnh vỡ của tấm gương trong mắt, tấm gương
của con quỷ bị vỡ ngày Anderson ra đời, mảnh vở nằm buốt lạnh trong tim Kay đã
lâu, nay ghim sâu vào mắt J nhức nhói. Cánh đồng trong mắt J không còn màu
xanh, cánh đồng úa vàng rồi. Những buổi sáng không còn tươi tắn trong mắt J,
những buổi sáng mỏi mòn. Con suối nhỏ cũng không còn trong veo nữa, con suối
đục ngầu réo thác giận dữ.
Ở một kiếp nào đó, J chơi trò đuổi bắt một mình, như con
rắn nuốt đuôi mình. Vòng xoay vòng xoay vòng xoay. Trong những đêm u ám kéo
dài, J tự đuổi bắt bóng mình trước mặt, trong những chiều gió hú, J ngồi bên hè
nhà và tự nói chuyện với mình, hai con búp bê ngồi nhìn nhau, và J luân phiên
đổi vai. Này búp bê, cuộc sống này có gì vui không? Không, không còn gì ngoài
những lừa dối cay đắng. Những lời yêu dấu ngọt ngào sẽ nhanh chóng chấm dứt,
khi sân khấu hạ màn. Này búp bê, có yêu thương thật sự trên cõi đời này không?
Đừng mơ mộng nữa, yêu thương cũng như khói thuốc tan mau thôi. Này búp bê, thế
em có thật không? Tình yêu của em có thật không? Thôi, tỉnh lại chưa? Em chỉ
đến với J lúc em chán nản với tình yêu của em, em mượn J để lấp những trũng sâu
hoang vu nhất thời của em thôi. Khi mà mọi thứ trở lại quỹ đạo của nó, em rồi
sẽ quên J. Con búp bê khép mắt lại, trên môi vẫn nụ cười đông cứng muôn thuở.
Ngủ đi búp bê ơi.
J trở về chỗ cũ trong một ngày cuối mùa thu, khi giấc mộng
biến tan như sương buổi sớm trên đầm lầy. Giá như có một cái với tay níu giữ J
nhỉ, J thầm ước như thế, nhưng không có bàn tay nào. Xung quanh ẩm và lạnh.
Thảo nguyên hoang vắng như những chiều mưa rừng. Ừ mưa rừng ơi, nhớ ai mà triền
miên vậy? J muốn gào lên, những chỉ có tiếng J vọng qua vách núi đáp lời.
J trở về và soi mình trong tấm gương của Anderson, chỉ thấy
hình hài méo mó gầy gò thảm hại, nhan sắc đã rời bỏ J mà đi, khi vùng thương tổn
lan từ phổi rộng ra gan ruột và di căn trong não J, J biết mình vĩnh viễn không
thể phục hồi. Hãy nhìn xuống chân đi J. Những ngọn cỏ nói, giun dế đang chờ đón
đấy. Một ngày, chúng sẽ đục những lỗ đều đặn trên mặt J, trên má J, trên mắt J,
cả trên đôi môi xinh đẹp vẫn còn kịp thắm đỏ kia. Hãy nhìn xuống chân đi J,
những bông hoa không hề nở nữa, khi những giọt nước cuối cùng đã bốc hơi từ lâu
qua các ngọn đồi.
Ở một kiếp nào đấy, J quên mất tiếng nói, những âm thanh
trong suốt như ngọc Mị Châu rơi lả tả trên đất ẩm, tan nhanh như sương. Bên cửa
sổ, J ngóng trăng như sói, chờ tiếng tru của đồng loại mình, nhưng trăng im
lặng, và trong vắt, chảy nhểu nhão qua kẽ lá rồi xiên lỗ chỗ trên tay trên mặt
J. J cúi tìm mình trên mặt đất, không nhìn thấy gì, chỉ có hình hài hoang vu
của mặt đất trong cơn u ám. Bóng J ở đâu, J tìm quanh căn phòng vắng, mặt sàn
trắng bóng không chút tỳ vết, cái bóng của J lọt qua kẻ gạch men mà thấm đi? J
lần mò trên tường, lần mò trên bàn phím, màn hình lộn xộn những lật lọng quái đản,
những cuộc tập trận mù khói thuốc súng, những hình hài khô đét quắt queo dự thi
nhan sắc, tuyệt nhiên, J không thấy bóng mình. J lần tay trên mặt đàn, chỉ
những âm thanh rời rạc rớt ra rồi rơi xuống loảng xoảng như gương ở, âm thanh
của tiếng cello trượt qua cầu thang tối ẩm của khu chung cư cũ nát, rơi xuống
lòng đường. J lục tìm hai con ngươi của mình, ở đấy chỉ còn hai hố rỗng sâu
hút, hèn chi, J nghĩ, mình không còn nhìn thấy bóng mình. J lắng tai nghe tiếng
bước chân của bóng, bóng ơi, có còn bên J không? Nhưng không có tiếng trả lời.
Hai tai của J đã mất, cõi thinh lặng chỉ mình J độc thoại. Những ngón tay chạy
trên các quãng tám câm lặng. Như những tiếng chuông kêu trong tranh, kêu và
không phát ra âm thanh, không phát ra ánh sáng.
J về, ngồi bên bờ suối, tảng đá lạnh lẽo dưới chân. Bờ vai
gầy guộc già nua run lên theo từng nhịp lục huyền cầm. Chiếc mũ vải úa tàn che
nửa khoảng tối khuôn mặt. Những thanh âm cũ nát, rã rời vọng giữa những con
nước.
J về, ngồi lại lắng nghe giữa những buổi chiều tàn, hay
giữa những bình minh hoang vu, tiếng bước chân em vọng qua những phiến đá lát
sân nhà, nhưng những âm thanh ấy cứ mỗi ngày một yếu dần đi rồi mất hẳn.
J về, lại vây hãm mình trong bốn bức tường trắng. Tự vây
hãm mình trong những âm u ngàn năm của phận người. Mỗi ngày, mặt trời thủng lỗ
chỗ qua kẽ lá, đổ ào ạt qua khung cửa sổ, những giọt nước mắt mỗi ngày vẫn rơi
xuống trong tối tăm. Chảy loang loáng trên những đường ray bỏ hoang , những ga
tàu bỏ hoang, những trạm điện thoại bỏ hoang từ lâu không ai dùng đến.
Ở một kiếp nào đấy, J thấy mình là cây tuyết tùng cô đơn
với cành lá xõa xượi trong cơn mưa đêm qua. Nghi thức triệu hồi không còn gióng
lên những tiếng chuông lảnh lói nữa. Hàng vạn đêm đen đã trôi qua J. Hàng ngàn
tiếng thét đớn đau đã trôi qua dưới bầu rời nắng lạnh lẽo này. Những vị thần đã
ra đi, đã rời khỏi Olympus từ lâu, trên ngọn đồi này, chỉ còn mình J, hốc hác,
rách rời.
Ở một kiếp nào đấy, J ngồi trên ngọn đồi, nơi cây tuyết
tùng vừa bị đốn bỏ bằng lưỡi cưa đêm qua. Người con gái qua đường với mái tóc
rực lửa đã dừng lại, những tiếng nhạc ngân nga vẳng qua các ngọn đồi. Chiếc
violon làm bằng những sợi tơ máu của J, của cây tuyết tùng đã bị đốn, và với
thanh vĩ bằng nhánh hoa hồng. Những giọt thanh âm thẫm màu rơi xuống, lăn ra xa
và nhuốm đỏ những ngọn đồi.
Hoàng Phương Uy
(J là Jane, là người đã kể câu chuyện này)