Bạn tôi mở đầu bằng hai chữ Cảm ơn. Sao có lắm đứa xấu bụng
bảo rằng ở chốn ấy chẳng còn ai dùng cám ơn và xin lỗi? Cảm ơn thời đại
internet, nhờ nó mà tao bắt được mày. Điện thư viết không dài, chủ đích chỉ
nhằm dóng tiếng: Đi chi mà lâu ác! Mút mùa lệ thuỷ quỉ tha ma bắt. Về đây đi
mi, (mặc áo the đi guốc mộc?) tao đón ở Tân Sơn Nhất bao cơm hàng cháo chợ và
vào nhà nghỉ vô tư thư giãn mươi ngày. Việt kiều không chắc đã nhiều tiền đô
bằng tao đâu nhé! Ủa, mày đã là đại gia? Không dám đâu!
Lạ lùng chi, biết nhau quá mà, nào mong chuyện hoà hợp hoà giải. Thuở học trò
thi thoảng có uýnh nhau vì tranh dành gái gú, thằng nắm compas đứa cầm cây viết
pilot, trận chiến chưa diễn thì bị thầy giám thị lôi đầu bắt quỳ dưới cột cờ,
nơi mỗi thứ hai ai nấy đồng phục chỉnh tề ngước mặt lên: “Nầy công dân ơi đứng
lên đáp lời sông núi…” Mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua, mày đi từ độ thôi
chào cờ, tao mờ con mắt rồi cũng kinh qua cảnh sông lặng núi buồn.
Cứ an tâm vác tiền đi mua cái vé máy bay, về đây tao giả lại nguyên con, chuyện
nhỏ! Nàng Giáng Tiên thuở nọ hai đứa cùng bị chuốc bùa mê giờ vẫn còn xinh đáo
để, em bỏ chồng qua buôn hàng quốc cấm bên Cam nghe đâu động ổ giờ lại trôi nổi
qua Sing. Bạn cũ chẳng còn ai, tao chung đụng với bọn người mãi đi tìm chữ tử
tế. Dân Sài Gòn bây chừ đa phần chửi thề như giặc, đù má không diễn ở quán cơm
bụi mà đéo mẹ chạy vào tận các cơ quan. Đừng miệt thị chúng để ốm đòn nghe mày.
Ngay cả lãnh tụ cũng hàng tôm trao đi hàng cá gửi lại. Trump gọi Kim Jong Un là
“gã hoả tiễn nhỏ bé”, Ủn nhà mình phản pháo “thằng tổng thống quỉ sứ”. Có đù có
đéo đi kèm hay không thì chẳng nghe thông dịch viên chuyển ngữ. Mặt trận văn
hoá rất căng giữa tư bản và cộng sản. Một bên thế lực nghiêng trời lệch đất,
một bên lèo tèo còn trơ hai ba mống, vậy mà ván bài trên chiếu bạc vẫn còn lai
rai chưa tới hồi chung cuộc. Mày đừng thắc mắc làm gì, không nổ đâu, về đây tao
dư sức nuôi mày nguyên năm. Chẳng phải thuần chỉ cởi ngựa xem hoa mà mày có thể
xuống ngựa hái hoa. Dập liễu vùi hoa, đó là chuyện thường ngày ở huyện.
Có chao đảo lập trường? Có nghe êm tai lời rù quến? Có rộng
cẳng háo hức về tắm ao ta? Tao biết đường dây chuyên phục vụ những em còn
trinh. Hề hề, cái món đặc sản đó e từ lâu mày hổng được xơi qua? Ngồi trên
giếng mà khát nước? Tao sẵn lòng nối cho mày sợi dây dài để múc đầy gàu. Thuỷ
rất sung để tát nguội cơn hạn bấy chầy ẩn ức. Rất ngon cơm mà chỉ trăm đô chứ
nhiều nhặng gì. Ông bà mình đôi lúc hơi loạn ngôn khi gọi đó là cái ngàn vàng.
Dễ tha thứ cho ông Đồng Đức Bốn hơn: “Cầm lòng bán cái vàng đi, để mua những
cái nhiều khi không vàng”. Nhưng đừng dại đề nghị “Em bỏ chồng về ở với tôi
không?”. Mẹ, quanh ta thế lực thù nghịch vốn nhiều rồi, tội gì rước thêm của
nợ. Đứa bị cắm sừng thuê dân có số má mang đao kiếm tới thêm rách việc, đang
ngồi cà phê bụi khi không hứng nguyên thau a-xít vào mặt có phải là “gặp quả
báo ăn cháo cũng gãy răng”? Đấy là chưa tính tới dụ được “em” về, em buồn tình
làm thơ lục bát: “Đừng chọc bà tức bà điên, bà đập một phát quy tiên bây giờ”.
Eo ôi, hãi lắm kìa! Không dám đâu!
Tao chẳng rõ mày thích chi? Theo tao luận, xưa nay con gái
đích thị là miếng mỡ treo trước miệng mèo. Mày tuổi Mão thì còn e lệ gì? Đại
gia ở xứ này kinh doanh làm ăn đang vỡ nợ thâm thụt vốn bèn lên kế hoạch vui
vầy đi phá trinh, thì tự khắc tiền bạc lại vào nhiều như quân Nguyên, quên cảnh
đêm dài lắm mộng. Phát sanh tư tưởng này là do học mót văn minh của đàn anh
Trung quốc. Có đứa chơi cha thiên hạ, suốt tuần xử đẹp tới 7 em, rồi ngôn: Tớ
bảnh hơn bọn khủng bố cuồng tín ôm bom tự sát để mong lên gặp 7 trinh nữ đón ở
thiên đường. Mẹ nó chứ, cơ khổ, trần gian này có vạn niềm vui có một nỗi sầu…
là bị tó.
Dụ mày về mà lỡ miệng nói tới chữ tó e không hợp với ngữ
cảnh. Quên chuyện bị nhập kho đi nhớ? Bạn bè cũ ai lại giở hạ sách đi giương
bẫy làm hại nhau. Cá không ăn muối cá ương là việc của cá, tao đâu muối mặt
chơi khăm mày. Bọn Tây bên đó chúng có ác ôn như lời đồn không mày? Nhớ kể
chuyện mấy em tóc vàng sợi nhỏ cho tao nghe. Cách đây hai năm thằng Trần ở Thuỵ
Điển có cải trang Việt kiều yêu nước về tham quan, hắn bảo chốn hắn nương nhờ ở
đậu khi vào disco nhảy nhót uống rượu bia xong thì có em hào sảng lôi về nhà
ngủ qua đêm, sáng mai chào tạm biệt mà chả thèm biết tên nhau. Lạ nhỉ? Đời,
c’est la vie nhỉ? Chơi là chơi, chả màng ngôn ngữ, chủng tộc, tuổi tác, bệnh
tật. Nó nói qua bên Hoà Lan, vào quán cà phê có đứa cho hút cần sa thoải mái.
Mọi thứ đều free. Mẹ, đời thật bất công! Mày về thăm tao chớ? Ra đi cũng chẳng
cần mang ba lô, tao lo cho tận răng để thấy là cần đếch gì phải mang Thuỵ Điển
với Hoà Lan ra trêu ngươi. Quê hương ta đẹp lắm mày ạ. Im tiếng súng đã lâu rồi
thì phải khác chứ lị! Có tiền mua tiên cũng được, đấy là chân lý đời thường
vậy!
Nói mày là đại gia, mày bảo không dám đâu. Vậy thì mày áp
phe chuyện chi mà ăn nói ra chiều quyền thế vậy hử? Ờ, tao đang ở Đà Nẵng cùng
công ty trách nhiệm hữu hạn Đông Phương, đối tác là tập đoàn kinh doanh khủng
của Trung quốc. Xây nhà máy, dựng khách sạn và chủ trương mua đất lấn chiếm địa
bàn. Nhiều khu vực giăng bảng cấm người Việt vào nghe mày, tiểu lị lụ mụ giờ
này tao nói tiếng Trung chả kém con cháu bác Mao. Thi thoảng theo công vụ được
chúng mời qua Tử Cấm thành giao lưu. Có đứa trao tay thần dược bí truyền có từ
thời bà Từ Hy Thái hậu, uống vào dễ nổi nóng như Trương Phi, ngủ mà mắt mở
trừng chăn chiếu xô lệch đêm bảy ngày ba vào ra không kể. Gái Bắc Kinh nhiều em
trông tợ Tiểu Long Nữ, tao hận mình không đủ hoả hầu để trả thù dân tộc, mới
hay muốn làm đạo sĩ thúi phái Võ Đang nào phải dễ, thật đáng hổ thẹn! Cho hay
dân tộc mình nào có nhân vật Thánh Gióng. Mọi thứ đều là sản phẩm của tưởng
tượng, do tâm lý nhược tiểu tác động nên. Khi mày đói khổ, cảnh dinh thự nhà
lầu xe hơi ăn sung mặc sướng luôn hiện ra trong những giấc mơ co quắp cơ hàn.
Vậy thì hiểu ở mặt nào đó mày khác gì bọn cõng rắn cắn gà
nhà, tranh đua đè đầu cởi cổ chúng sinh thấp cổ bé miệng tay yếu chân mềm, hiền
hữu nhỉ? Không dám đâu, tao chỉ là hạt muối giữa bể mặn, có muốn khô thân cũng
bị sóng thời cuộc cuốn trôi. Chủ trương tiền có được này chỉ nhằm chiêu đãi bạn
phương xa. Giá mà ngày đó con Giáng Tiên nó yêu một trong hai đứa mình thì đã
không có cảnh hôm nay đâu nhỉ? Khi hai đứa đều bị tình phụ thì nông nổi thù xưa
hẳn biến thành người bạn đồng bệnh tương lân. Chúng ta nay đã già rồi, tát cạn
nỗi khổ để múc đầy niềm vui há chẳng phải là lối hưởng thụ của đứa thức thời
sao?
Nghe lời thằng bạn đã lên chương trình tự biên tự diễn, tôi
bỏ một nghìn tám ra mua tấm vé khứ hồi của hãng Air France. Trời không chìu
lòng người, mưa như cầm chĩnh đổ khi vào không phận Sài Gòn, trắng xoá nỗi lòng
người về. Cậu hải quan hỏi: Bác xa quê bao lâu rồi? Ờ, cũng khá bộn, dố ra
ngoài ba mươi năm chút đỉnh. Tay cậu nắm hờ hững tờ 5 đô, sao trông như bác rời
quê cha đất tổ chẳng được lâu. Bên tai tôi có mụ đàn bà mách: Chậm lụt thế,
châm thêm cho chú ấy chút đỉnh dầu mỡ đi mà, qua sông phải luỵ đò chuyện đó
người đi xa phải tỏ tường.
Tân Sơn Nhất dường như đang trôi bềnh bồng, cơn mưa lịch sử
đang làm úng thuỷ rất mau đường băng. Đang gây sự cố ùn tắc bằng từng xô nước
mắt từ trời cao đổ xuống, cực đoan, sai qui trình. Đây mà vậy thì miền Trung
đang thậm nguy nan. Đất này tự hào đẻ ra lắm nhà thông thái, không dưới hai
chục ngàn tiến sĩ nhưng họ luôn đầu hàng “trời hành cơn lụt mỗi năm”. Xem đó là
một điều luật khó cưỡng chống, nào dám cãi mệnh trời. Nước ngập là ngập nước,
chớ lôi thôi. Dáo dác đứng co ro ngóng đợi bạn hiền chừng non tiếng thì nghe
tiếng gọi từ xa. Cái này có nên bảo là tha phương ngộ cố tri? Bèn nhìn đểu một
khuôn mặt mày râu nhẵn nhụi, đỏ da thắm thịt thoăn thoắt lại gần. Tao từ Đà
Nẵng vào hôm qua, cũng mưa gió sụt sùi tưởng đâu chuyến bay đã huỷ. Mẹ mày, ăn
cái giống gì mà chóng già thế? Hắn nói. Hắn đi với hai em chân dài miên man, lạ
lùng là người mỹ miều đến thế mà em áo đỏ tên Lon em áo xanh tên Buôm. Đùa đấy
nhỉ? Cả xanh lẫn đỏ đều trẻ người non dạ, chúng ôm lấy tôi hôn hít bậy bạ khi
nghe thằng bạn phán: Đồng chí của trẫm đấy, chào hỏi đàng hoàng xem thử Việt
kiều có thơm thịt không?
Hắn chạy chiếc Lexus, biểu tôi ngồi sau thư giãn với hai đứa
xem như “con cháu” ở trong nhà. Con ai đẻ mà khéo thế, ăn vận thông thoáng mượt
mà, đồi núi rung động chập chùng hết Cù Mông tới Rù Rì với những đường cua khuỷ
tay chết người dù không đứt thắng. Một đứa cạ người vào thân tôi: Anh thấy sao?
Sao là sao? Cảm tưởng khi anh trèo đèo lội suối từ xa về ngồi ở đây, phút này?
Chiếc váy bó nó mặc khi ngồi tuồng như ngắn tới mức hết ngắn nỗi. Và em kia,
chiếc cổ khoét rộng, rộng đến độ phải phàn nàn vì chẳng chêm nội y. Hai em này
tuồng như trời sinh ra để chẳng quan hoài tới lắc nhắc xú chiêng mí lị quần
sịp. Cơ khổ! Ờ, một người từng đi xa nhiều nơi khi được hỏi cảnh quang vùng
miền bèn ngôn rằng: Không có chốn nào đẹp bằng quê hương.
Thằng bạn nhìn lui qua kính chiếu hậu: Không dám đâu. Mày
có ý gì đây? Tính chơi màn hoà hợp hoà giải đấy phỏng? Lon và Buôm, hai cưng
nên trình diễn cho đồng chí của trẫm sôi động một khúc dạo đầu. Người tôi co
quắp như tôm khi gặp vùng nước có thải hoá chất. Tính chơi chiến thuật biển
người à? Chẳng kính lão đắc thọ gì cả! Hai con yêu tinh thở bên tai: Mưa ướt
ngoài trời và trong em cũng đang ướt đây.
Đường mang tên gì, tôi nào hay. Xe như thuyền rồng rẽ sóng,
dạt dào nước bắn tung toé vào hai lề trái, phải. Đến hẹn lại lên, thật là bức
xúc, chả thể hiện nếp sống văn minh chút nào cả! Chẳng một ai nói “không dám
đâu” cho tôi nhờ. Mưa cứ thế mà rơi, không cần thông dịch.
Mộng Lệ An trấn, Đinh Dậu niên, cửu nguyệt, sơ thập nhật, nghiêm ký.
Hồ Đình Nghiêm